Kẻ Gỗ xưa anh chưa đến nơi này

Mới được biết trong thơ, trong nhạc

Hồ nước rộng mênh mông chiều xanh mát

Bàn tay người xây đắp mấy mươi năm.

 Giờ đến đây bỡ ngỡ trước hồ xanh

Ngàn sóng vỗ như ngàn thương nỗi nhớ

Xưa xao xuyến khi nghe bài Kẻ Gỗ

Nay trở về nghe lại thấy xôn xao.

 

Hồ xanh hơn trong nắng hạ, gió Lào

Anh cũng thấy yêu hơn khi về Hà Tĩnh

Qua gian khó nghĩa tình càng sâu nặng

Vất vả càng phấn đấu để vươn lên.

 

Kẻ Gỗ ơi mới đến buổi đầu tiên

Mà đã thấy đắm say lòng rồi đó

Chiều buông xuống hôn tóc dài trong gió

Đêm trăng vàng gọi sóng vỗ thuyền em.

 

Những câu hò, điệu ví dẫu chưa quen

Đã xao xuyến ru lòng bao du khách

Tiếng Hà Tĩnh nghe quen rồi lưu luyến

Như tiếng lòng tha thiết, tiếng tin yêu.

 

Rồi sớm, rồi trưa, rồi tối, rồi chiều

Người cứ đến đông vui như ngày hội

Nhìn đàn cá tung tăng, mây trời gió thổi

Sẽ vơi đi tất cả những ưu phiền.

 

Nay cùng nhau dạo bước ngắm trăng lên

Thương biết mấy người đi xây Kẻ Gỗ

Tưới đồng ruộng bốn mùa tươi tốt lúa

Kẻ Gỗ ơi ta lại hẹn nhau về.

Tạ Thăng Hùng