Ta đi chặn dòng sông
Vạch lại đường đi của con khe, con suối
Sông và suối ngàn vạn năm rong ruổi
Không quản tháng ngày uốn khúc loanh quanh
Thong thả rì rầm lượn ven đồi núi
Ruộng nứt nẻ, cây héo hon, mắt mòn mỏi
Trời trong xanh, lòng ngao ngán, trông mưa
Sông hững hờ như khách lạ tự bao giờ
Nắng thiêu đốt cháy khô cuộc sống nghèo bên sông mát
Đang chờ đợi buồn phiền, bỗng dưng ào ạt
Gió kéo về trời che kín mấy tầng mây
Sông hiền hoà bỗng nhiên nổi giận
Nước mênh mông làm tan nát cuộc đời
Khổ nhục, đói nghèo, u uất, tả tơi
Nay nhờ Đảng thay nghèo đổi khổ
Dân ngựa trâu, hết cuộc đời trâu ngựa
Có Bác về, mới được làm người
Ba mươi năm giành chính quyền,
đánh Nhật diệt Tây
Đuổi Mỹ giữ làng xây hợp tác
Ruộng đồng đổi thay, hết cuộc đời xơ xác
Dòng điện về toả sáng trên bãi cát đồi sim
Tiếng còi tàu, chào cuộc sống đi lên
Nhiều con suối đã nghe theo Đảng bộ
Ngoan ngoãn quanh năm ven những luồng cây
Riêng con sông Rào Cái từng gây nỗi đắng cay
Vẫn lạnh nhạt với đồng khô vẫn điên cuồng
khi bão táp
Khi thay đổi cuộc đời vùng Đá Bạc
Đồi cỏ, nương chè, hàng cây cao đàn trâu thường hóng mát
Khi biến thành đáy biển
Cá thay trâu vui đùa lượn tung tăng
Chặn dòng sông hung hăng
Vạch đường đi cho sông suối xuống đồng bằng
Trăm con suối đổ về biển rộng
Dòng nước ngọt về xuôi, trong, êm, lặng
Rực ánh sáng huy hoàng trên đỉnh núi ven sông
Dòng nước về toả mát xóm thôn mừng
Sông và suối sẽ thẳng hướng như đường đi
Đảng vạch
Soi bóng hàng phi lao những trưa hè nắng đẹp
Đàn em vui tíu tít tắm ven kênh
Con nghé cười khi thấy bóng trời xanh
In đáy nước đàn chim bay lượn
Trên dải ruộng liền bờ tít chân trời vô tận
Đi nhanh lên cuộc sống đang chờ
Lòng khát vọng từ khi bước dưới cờ theo Đảng
Nửa thế kỷ qua đi, bao ký ức
Bao gian lao nay mới đến hội này
“Đến bây giờ mới thấy đây
Mà lòng đã chắc những ngày một, hai”
Trần Quang Đạt