Sườn núi mưa bào trơ lại sỏi
Trơ lại gốc sim giữa đá gan gà
Cây Táu lớn rễ già cũng nổi
Nơi xói mòn con nước đã đi qua
Đã đi qua trăm nghìn con nước mú
Ào ạt chảy giữa rừng đen xói lở
Ào ạt chảy xô nhà và xô cửa
Xô chân người dạt khỏi đất quê hương
Cây lúa mong mưa trên đất Cẩm Xuyên
Thân bạc trắng và đốm vàng nửa lá
Đất cạn nắng sùi lên như vẩy cá
Lúa khố mùa. Cỏ Giáp trổ mùa hoa!
Ôi! Đất này tôi đã từng qua
Đã từng sống. Hiểu mình như hiểu lúa
Rễ tơ mềm mà đất thì rắn đá
Ngọn lá xanh trong sắc lửa gió Lào
Cái màu xanh không thể hiểu vì sao
Bền bỉ thế và âm thầm đến thế
Nắng gỉ sắt dẫu cháy vàng gốc rễ
Giọt mồ hôi trong lá vẫn ngời xanh!
... “Em hãy về đi trên bờ cỏ quê anh...”
Bức thư viết nửa chừng dừng bút lại
(Chút thơ mộng chiều êm và gió thổi)
Trên cánh đồng khắc nghiệt, chửa nên đâu
Tôi đi cùng nhân dân. Đội nón lên đầu
Để lòng mở cùng cây xanh ngóng nước
Muốn là đất cho mùa màng đặt bước
Muốn là cây cho quả chín, chim về...
Cẩm Mỹ bên này. Cẩm Thạch bên kia
Một vùng trắng. Đất dồn lên loá mắt
Người làm cỏ mang tơi, cái nắng vào táp mặt
Người đẽo đá cởi trần, da cháy sạm đen
Những mầm ngô, mầm đỗ vừa lên
Nhô khỏi đất là trời phun nắng lửa
Mái lá nhỏ. Những căn nhà sập cửa
Xóm Đồn Điền ngày trước đã về đâu?
Chỉ thấy đất trơ. Đâu bóng cọ dầu
Chỉ thấy đá, đâu nương chè, nương sắn?
Đất bạc màu, đất nhô ngực xám
Xóm làng xưa nắng đuổi nước bốc hơi
Khi thiên nhiên đã mở sẵn hồ trời
Thằng giặc khoá trong hòm tài liệu mật
(Sự cằn cỗi khô mòn của đất)
Sao khéo chiều quốc sách giặc Tây!
Khi bông lau bạc trắng vẫy nghìn tay
Khi ngấy dại đỏ màu hoa đỏ nhất
Ấy là khi cánh đồng khô khát
Rễ lúa héo lần mò trong đất
Lá khoai non ngửa mắt nhìn trời
Nhưng cơn mưa không đến đúng thời
Cơn mưa trắng đã tan vào mây xốp
Khi cây lúa cuốn đòng, khi củ khoai đã mập
Khi cây ngô đã tập bồng con
Khi tiếng chim chiền chiện véo von
Rót thanh thản vào da trời yên lặng
Ấy là khi cơn mưa tàn nhẫn
Lao như trâu băng núi lao về
Bóng người đi gió dạt cuối chân đê
Bông lúa tím chìm dần trong lũ trắng
Cẩm Duệ nước dềnh lên hoang vắng
Lá rừng khô đọng ngấn mái nhà
Chĩnh lớn hết khoai bồ con hết sắn
Con dao rừng cài lại thắt lưng cha
Đồng Cẩm Khê cơn lũ lớn đi qua
Trứng ếch nở bầm đen trong ruộng mạ
Con lũ này không có phù sa
Chỉ bào xói tâm tư mòn chút nữa
Đất khô cằn, lòng người không chỗ dựa
Năm hai mùa nạn nắng nạn mưa
Nếu không có bàn tay con người
thiên nhiên sai lạc cả
Mặt cánh đồng hoang bạc tận trong mơ
Chúng tôi đi từ nỗi niềm cây lúa mong mưa
Nỗi phấp phỏng lo âu ngày lúa trổ
Nỗi ngóng chờ trên chòm biếc mầm cây
Nỗi đau đen trong từng vạt ruộng cày
Trứng ếch nở sau mùa cơn lũ xoáy...
Đã từng biết những mùa ăn củ ráy
Những mùa rau độn với cháo ngô hầm
Tiếng ếch kêu trong vũng tối mưa dầm
Bánh xe cũ lăn trên đường quá khứ...
Nhưng tất cả lớn lao và vinh dự
Là chúng tôi đang đứng giữa hôm nay
Nhát cuốc nào cũng động tới tương lai
Tiếng máy dội từ nền công nghiệp lớn
Chúng tôi đi ồn ào bè bạn
Ai cũng là đồng chí của nhau
Có tấm lòng thương đất thẳm sâu
Nỗi vui lớn của ngày mai hạnh phúc
Máy đào và máy xúc, xe ủi và xe lao
Đất dồn lên ba chục thước cao
Mũi khoan xoáy mười lăm thước cát
Tay lấm dầu, mồ hôi lấm mặt
Nhưng tiếng cười tiếng máy đã hoà nhau
Người công nhân mượn cô gái xã viên
chiếc nón đội đầu
Người nông dân nghỉ giải lao
ngồi trông bóng máy
Đất đỏ lắm và trời xanh biết mấy
Buổi ban đầu đất nước dựng xây
Nghe trời xanh tràn xuống cả hai vai
Đất nước gánh tương lai đầy sức mạnh
Kìa là dải Hoành Sơn - cái chóp nắng trời soi lấp lánh
Núi đứng bên kia, ta xây dựng bên này
Sẽ tồn tại nghìn năm và nghìn năm cùng sánh
Một công trình vĩnh viễn với thiên nhiên
“Năm nốt chai trên một bàn tay em
Mười nốt chai trên hai bàn tay em”
Lồng ngực lớn, trái tim ta gõ nhịp
Con đập tràn tiếng hát tuổi thanh niên
Xe ùn lên và máy ùn lên
Cái sức mạnh của nền công nghiệp trẻ
Tiếng máy dội, tiếng búa dồn, tiếng đầm nện,
Tiếng cầu lao ồn ào và mới mẻ
Dội tận cùng lớp đất thẳm sâu
Đường mấp mô xe bánh lốp lao nghiêng
Hăm hở sống trái tim mười tám tuổi
Không có đường - xe xích sắt rướn lên
Khối thép vững niềm tin vững chãi
Gát kéo đá về, Zin chở vôi đi
Cần trục thép ngoặm gàu vào cát sỏi
Tiếng đầm nện thâu đêm không biết mỏi
C 100 thức suốt cả ba ca
Ôi! nghìn năm mơ ước của ông cha
Hôm nay đấy! Ta nhìn qua ánh điện
Lòng tôi thức giữa tấm lòng cảm mến
Nhân dân mình, đất nước với mai sau...
Mỗi con người đã biết sống với nhau
Từ nhát cuốc lẻ loi đến liên hoan cỗ máy
Giọt nước vỡ lang thang trong rừng đen lở xói
Đã trở về hồ lớn gặp trăng cao
Ôi! giọt mưa lạc hướng thuở nào
Ngỡ đánh mất chính mình trong núi hẻm
Lòng hồ rộng. Cơn mưa trời lại đến
Đường trở về gốc lúa đã kênh mương
Cánh tay người hoà hợp với thiên nhiên
Giọt nước ẩn màu xanh trong lá lúa...
Cô kỹ sư đưa tôi đến lòng hồ
Dáng thon thả như nàng tiên áo vải
Những đỉnh mòn, hàng cây và ngọn khói
Buổi chiều xanh, bãi cỏ đến như mơ
Nước sẽ dâng lên theo tay chỉ của cô
Núi sụt xuống và ngồi trong đáy vực
Nơi thần thoại của đời ta có thực
Tôi đến chào tảng đá với nhành cây
Vừng trăng soi cho đàn cá tụ bẩy
Gốc sậy lại cho ta về quăng lưới
Trong dấu gót của những đàn dê núi
Con chép về dụi đất sủi tăm lên
Ong rừng ơi! Hãy dời tổ lên cao
Cây búp bạ đôi bờ hoa nở trắng
Triền thung lũng chính là nơi bãi lặng
Lũ mè hoa đớp bóng cây rừng
Đây bãi cỏ tranh, đấy bãi lưới rừng
Tảng đá ngồi câu, mỏm đồi thuyền ghé
Sự thực đấy sao mà mơ mộng thế
Giọt mưa rừng tôi hứng ngửa trên tay
Bãi cá đèn sẽ quây lưới ở đây
Chân núi trọc hoa mua còn nở tím
Điện bật sáng và khi đàn cá đến
Chín nhánh phù du đỏ sóng lao về...
Một lòng hồ cá quẫy đến say mê
Thôi chào nhé! Đất gò, ngọn núi
Tảng đá xanh, bãi cỏ, hàng cây
Ôi giây phút người bước vào thần thoại
Tôi bỗng nghe tiếng nước đã dâng đầy.
Tháng 5/1977
Thạch Quỳ